em ở lại đi Ngọc
Hà Nội mùa này lạnh lắm
câu thơ anh cóng và run run như cái nắm tay buổi chiều rưng rưng góc phố
lơ ngơ đường về
ba cây kẹo lạc còn lại bơ vơ trong lòng anh
những tàn thuốc lặng im nằm nhớ khói
ấm áp những lần môi
tiếng cười nói của em là bếp lửa đang cháy
xua tan rét mướt tỏa trùm
kẽo kẹt từng nốt chân
hai cú phone đau đớn chợt cuốn em thác lũ
kỉ niệm còn ấm quanh cổ
cả chiếc ghế nữa còn xanh chỗ em ngồi
ở lại đi Ngọc
Hà Nội mùa này lạnh lắm
câu thơ anh rơi từng giọt giọt vào trong.
HN.3.3.3011
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa