Ánh mắt người thơ lô xô nhớ
Sóng Thu Bồn đọng gió tha la
Lanh canh mùa quạnh cheo cánh lang bạt
Quảng Nam liu xiu bóng tuổi mé nhà
Giọt huyết thống mang mang tuệ giác buổi sáng
Hồn nhiên trút những lời thác lũ
Bên kia dòng suối nhân tình
Giọng hò khàn đục buông lưới giăng miếng thở dài
Đùn xa vắng hốc trời ngụ cư linh lãng
Bay vào ngôn ngữ khứ hồi
Trĩu trầm luân lạc
Buổi trưa vắt phi trường Tân Sơn Nhất thành chiếc khăn mùi xoa
Miệt mài trổ bụi tư tưởng
Hiện trạng chắp vá kẹt đường chảnh chọe hình thức
Anh thấm từng gợn buồn lầy lội
Thắt dây an toàn
Cuối năm Sài Gòn bong cơn mưa bất chợt
Câu thơ cạy hồn bật chốt trào ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét