có nỗi đợi dài và sâu thẳm
mùa cô đơn ập lạnh phố Nguyễn Du
từng thân phận của điếu thuốc lần lượt hóa khói bay về trời
từng ngụm nâu dần cạn suối sông ly muỗng
ngoài kia
mặt hồ lăn tăn lời tình nhân đắm đuối
say sưa sóng thơm
hàng ghế đá nín thở liếc
điếu cày ai đó rít vội
âm thanh trôi bạc cụm mây chiều
lẻ loi ánh nhớ
khả lôi, những câu thơ hoang đàng thức muộn
rậm rạp màu nắng hoàng lan
khả lôi, ly đen cởi ngày ra giặt giũ
nhựa đời trót trét sinh phần lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét