Ngày ấy cha và những đứa con dứt áo từ bi
Nhổ neo trôi về nam
Thả thương nhớ cho rừng cây búi cỏ
Kí sinh văn minh
Nỗi buồn duyềnh gạch đá
Rướn đợi
Bước chân huyết thống
Chỉ vầng trăng soi đêm lung linh sóng
Ánh sáng được chăn trập trùng cánh quê
Thỉnh thoảng dắt đi tìm cỏ trên ngọn đồi rang nắng gió
Mĩ Sơn đỏ rực lẻ loi
Có một ngày
Cánh tay người phương xa
Ôm thánh địa vào lòng
Chở thánh địa lừng lững đi vào nhân loại
Cấp tập hộc tốc mùa lở
Trên cao là bầu trời đầy mây, dẫu là màu mây khác
Dưới là đất đai liễu ngộ phù sa khác
Chẳng hề hấn gì, vui sướng hơn Mĩ Sơn đã ở lại
Thấm nhuần định phận nhớ thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét