Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011

Một giờ cho trái đất

trong giấc mơ xanh tươi của bầu trời tôi
trái đất đã cạn khô nước mắt từ những tiếng kêu nơi lịch sử tội tình trổ nụ
nhiều đời mây tí tách hiến thân vào nghi lễ cầu nguyện muộn màng
thế hệ bị doạ nạt cấp tính khát khan vòm vọng

giọt nước mắt đầu tiên của trái đất rơi ở phương Tây kiêu căng
rồi ăn tốc độ bay vào xứ sở huyền bí phương Đông mộc mạc
ngày xưa loài người rừng rú và mê ngủ bát ngát lịch sử
họ dùng sức mạnh của cơ bắp để gây hấn và chiếm đoạt

vậy đó, trong giấc mơ xanh tươi, phù sa nghèo nàn dưỡng chất trí tuệ
bất chợt một ngày loài người thức nhận, sau giông tố của dấu hiệu trừng phạt, thiên nhiên lên tiếng phẫn nộ
loài người ngộ được tí tẹo sự độc hại khổng lồ vây quanh do họ tạo ra
họ chống đỡ, diễn trình thô sơ, miễn cưỡng
một giờ cho trái đất không điện đài, yên nghỉ và cải thiện môi trường


ở thành phố nơi tôi sống, trái đất bị viêm họng mãn tính
những con đường lúc nào cũng kẹt xe, khói bụi, sự nóng bức, ô nhiễm dày đặc
trong dòng thác người chỉ nhìn được mắt kính và khẩu trang


một giờ cho trái đất
sự hưởng ứng hờ hững, qua loa, nửa vời


một giờ cho trái đất
lồi lõm buồn vui không gian tôi.


Lưu ý chút xíu: Đây là bài thơ mình làm hưởng ứng Ngày 26/3 - Ngày giờ trái đất, không nhớ rõ là năm 2006 hay 2007. Bài này nằm trong tập thơ "Mùi thơm của im lặng", dự thi Giải thưởng thơ của Công ti sách Bách Việt năm 2009. Thời điểm đó mình thấy mọi người hơi "mơ hồ", có nơi làm theo có nơi không. Nói chung là không nhiệt liệt và nhận thức sâu sắc như năm nay, 2011.
Có thể dư chấn của động đất, sóng thần ở Nhật, khiến họ vỡ ra nhiều điều chăng?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét