Trưa tháng Ba
trời Phan Thiết đổ cơn mưa bất chợt
sau buổi khề khà
lên blog đọc thơ người bạn Chàm
thơ miên man như làn khói
mang nỗi buồn vạn kỉ
của thời liệt oanh
Porome Po Klong Girai nay còn đâu
chỉ Panduranga dải đất cực nam
tràn nắng gió
nước mắm, mực khô và rượu nho đặc sánh
cuốn theo những bầy cừu non gặm cỏ trên đồi khô khốc
Phía xa kia Chiêm nữ còn hát thei mai và nàng đwa pụk trở về từ bến nước
trong ánh mắt tôi gợn những ngọn tháp ngàn năm đứng đợi
gạch đá lãng quên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét