Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

Thi sĩ, phụng hiến và chân tính “thơ hay không thơ”

Đồng Chuông Tử
(Cho Nghĩa, Minh và Vũ)

Bài này ra đời từ nỗi buồn trong cuộc rượu và những đối thoại ngỡ như không có gì.

Mọi người ơi, khi viết những dòng này tôi đã say rồi. Say thật sự. Rượu vào say. Buồn bã, vui sướng say. Trăn trở chức phận, hồn nhiên cỏ dại say. Tình và vô tình say. Tư tưởng vô tư tưởng say. Triết luận nhuận triết luận say. Tóm lại, cao siêu hay thấp siêu, không nhớ nữa, chỉ biết rằng say. Say thật đau đớn, cần mở mồm, vậy thôi.

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011

Thư cho anh Hoàng Nhuận Cầm hay chất nhân văn và tâm linh trong phim Mùi cỏ cháy.

Đồng Chuông Tử
1. Trước khi vào bài viết, cho phép tôi với tư cách một khán giả yêu mến phim ảnh, thổ lộ cảm nghĩ “thật thà” của mình một chút, mỗi khi bật ti vi “đụng phải” phim Việt thời gian dài.

Non mười năm trở lại đây, tôi gần như hết chịu đựng nổi, không thèm phí thì giờ nán lại lâu hơn nữa, để trải nghiệm cảm giác thất vọng, u ám và trào giận khi “vướng phải” nó - phim Việt thời buổi kinh tế thị trường. Nó là nỗi buồn lớn, tôi đã rơi nước mắt ngán ngẫm, có phần tuyệt vọng. Mặc dù trước đó, tôi đã cố gắng kiên nhẫn nhiều năm liền như nhà thiền sư hành pháp nhẫn, đón nhận đầy đủ, thừa mứa “bụm trần gian giác” xộc vào tâm.

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Viết ở quán phở ven đường - đồng chuông tử

Có những lúc lòng ta nghe rất lạ
Không muốn buồn sao vẫn cứ buồn hơn
Lời lần lữa bóng hoang chiều rét mướt
Ta chùng chình kẽo kẹt nỗi cô đơn