Thứ Tư, 23 tháng 3, 2011

Kí phận

(Cho Bá Vương)

Vương ơi đây là bức thư
kỉ niệm nhỏ bọn mình
tao viết vội vàng trong phòng trọ ở Suối Tiên chiều ấy

Thời điểm không có gió, chỉ sóng vỡ thầm lặng, miết từng cơn rát lòng.

Căn phòng mày xộc mùi rượu và dấm
Cả bụi vô định
Treo lủng lẳng trên thanh phơi cuộc đời

Hiện thực đã dạt mày bùn lầy nách phố
Hàn tiện cơn mơ
Lếch thếch sinh phần trụi lá

Phố là biển xanh, chứa nhiều con sóng lớn
Cái thuyền thúng mày loay xoay mút mùa nhân gian

*       *         *
Vương nà, bọn mình say sưa cả ngày hôm qua từ phòng trọ gụi gần đến xa xôi quán xá
Con ngựa sắt đã hơn một lần trở chứng giận hờn săm lốp
Hay những ý nghĩ dã thú tật nguyền bày ra cơ hội vá lại đời rách nát
Đêm trở về ngủ ngoan như cơn mưa bụi lay phay buổi sáng
Rồi thức dậy an lành thế tục niềm lo.

*      *        *
“Sáng nay cớ gì phải tỉnh
Ngày mai công việc sẽ lôi tao đi, thơ ca xốc mày chóng mặt
Bọn mình sẽ lạc nhau trong thành phố rộng lớn này
Một bụm thời gian không định lượng
Cả nhúm không gian đậu nhờ” mày nói.
Trong khi hai tay nắm chặt chai rượu, bị mồi và vài tờ báo cũ.

Vương ơi, tao thấy trong lòng mày cuộc đời chỉ toàn gậy gộc, lừa mị, vô cảm khô khốc
Tao cũng thấy trong con ngươi sâu thẳm mày, hoàng hôn ngầu đỏ chực rụng

*     *       *
Ôi ánh mắt mày
Bóc từng lát nghĩ tao sau mỗi hớp rượu
Điếng đắng thế sự
Nhạt nhoài tình thân
Tàn cuộc bốc hơi khỏi con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo như định phận rác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét