Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2011

Long lanh nóng

Sáng nay mẹ lại nhập viện
Suốt đêm con trai của con mãi dấm dứt chẳng hiểu vì chuyện gì
Mùa này trời quá lạnh

Gần 10 năm nay mẹ bệnh, quy luật của tuổi già
Bước chân con chốn xa cứ ríu lại mỗi khi chuông reo
Có thể là tiếng điện thoại reng reng trên bàn viết
Rộng hơn là tiếng vang nơi chùa chiền, nhà thờ,…

Ôi nỗi đau của mẹ, câu thơ con không giúp ích được gì
Nó không là đơn thuốc để mẹ uống hằng ngày
Càng không là âm thanh líu lo ríu rít bên giường mẹ
Nó là tiếng lòng con lặng im lụt cảm xúc
Là thang thuốc cho con tập tành chịu đựng, tưởng tượng và dỗ dành mình

Gần 10 năm nay mẹ bệnh, riêng con đi khai khẩn nỗi buồn
Nỗi buồn tràn lan trên diện tích đất đai sau mỗi nhác cuốc vỡ hoang chức phận và thể chế
Diện tích ngày càng gãy triệu cánh cò, mắt con càng sâu thẳm

Thưa mẹ, con thấy loài người thật tội nghiệp và hoang vu
trên chính hành vi nhỏ bé lẫn mơ ước lớn lao của mình

Ới mẹ, tiếng thở khó nhọc và cơn ho rát ấy
buốt trái tim con trở chiều, khuya khoắt,…

Thưa mẹ, bông hồng đỏ bên ngực con còn ấm tươi và ngát hương lắm ạ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét