Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Chốt - Vương Bích Ngọc

Ta biết Ngươi cũng trằn trọc như ta
Trên cái võng mẹ vẫn nằm ru cháu nhỏ
Ai ru Ngươi
Khi vòng tay ta sâu thẳm... ở đây

Ôi chiều nay...
Tối
Và đêm nay
Ta lại khói thuốc hoang vu
Ngươi lại dạt dào cơn nhớ
Trẻ lại mấy phần thơ dại
Già thêm mấy nỗi người đời  

Ta nhớ là có hơn một lần cười vang
Ngươi nhớ là có hơn một lần liếc mắt
Yêu ghét
Vòng tay xiết chặt
Những ngón tay lần theo dấu tóc
Lần theo màu áo
Theo làn da nơi cổ
Theo những mối tình dang dở trên ngang dọc bàn tay...

Ta thở dài
Nhìn ngươi nhiều lần và sâu vào trong mắt
Ta thú nhận là có muốn nhấn chìm bản thân mình
Dù chỉ trong giây lát
Trong vòng tay Ngươi

Này Ngươi ơi... 


Ta bắt đền ngươi vì cả buổi tối không hiện ra
Sau khi ta đã niệm thần chú
Làm ta cứ ngong ngóng
Làm ta cứ ưu tư
Bụng ta lại rỗng như đói
Ta lại thở như hụt hơi
Ta như kẻ tập yêu tuổi lên mười
Này ngươi!

Ta bảo này mấy hôm nay ta băn khoăn lắm
Với ta như thế là không ổn
Một đứa nhóc thì không thể phân biệt rành rọt được
Sai đúng gì
 

Nó có thể tha thẩn bước đi
kệ cho hụt chân
Nó chạm vào lửa
kệ bỏng
Thò tay vào cánh quạt đang quay
kệ kẹp tay
Chạy nhẩy tung tăng
kệ ngã gãy răng

Thế mà mấy hôm ta cứ băn khoăn
Không biết cái thằng nhóc tóc dài này chui ở đâu ra
Nhảy vào nhà ta
Ngủ kềnh kang trên võng của mẹ ta
Hát ê a buổi sáng trong bếp nhà ta
Xem xét tờ lịch to của nhà ta và than vãn cho những cánh rừng bị đốn trụi

Ờ, thằng cha này ở đâu ra...

và... 

Những ánh chớp lóe sáng
Mưa rào rào mon men hắt vào cửa sổ phòng em
Không khó gì cho em
Nhận thấy lại đã là... đêm

Quặn ruột
Tức ngực
Dạ dày than khóc
Tim loạn
Lưng thở gấp
Những ngón tay kẽo kẹt lên tiếng
Cổ cần được bẻ qua lại
Mắt nên được nhắm nghiền
Anh ơi đỡ em nằm xuống
Thật yên...

Mấy hôm trước em cứ nghĩ là cần yêu
Thế mà hôm nay với chừng ấy triệu chứng của bệnh phải lòng
Mà em lại muốn trách anh
Mà em lại muốn đổ thừa cho anh
Muốn anh làm thế nào thì làm
Chứ em mệt
Em muốn nghỉ ngơi đấy
Muốn ngủ
Muốn không nghĩ ngợi
Muốn được bàn tay ấm của anh xoa lưng và vỗ về
Muốn chẳng thèm biết anh ra sao nữa

Anh ơi
Em xin phép
Ngừng yêu anh một chút thôi
Để em đóng cửa sổ
Mưa lớn quá!  


Em yêu mái tóc của chàng mất rồi
Sáng dậy chợt thấy chàng xõa tóc tắm gội

Tấm thân quá gầy guộc
Gần như khẳng khiu

Cái dáng hơi chênh vênh như không đi vững trên mặt đất này
Gương mặt không khớp với nhân diện nào của đời
Đến hàm răng của chàng cũng mọc vô lối

Chắc có em thích mà thôi

Mân mê những sợi tóc vương vài hạt bụi
Chàng ngúc ngắc cái đầu như không cho em nghịch
Hay là mỏi cổ

Tự nhiên em có ý định mỉm cười...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét