Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

Dỗi ở Hà Nội

Anh quăng em vào lòng
cái lạnh cứ làm tan ra
câu chữ yêu thương ánh lên sáng rỡ cuộc tình

mùa thu thức hát ru màu rét
xới ngọt từng chùm cô đơn
rụng nghiêng hàng nước vô thường

này cơn mưa phùn bay hoang
mảnh gió lượn lờ cóng phố
lên men co ro Hà Nội

này câu thơ gõ cửa bụi quê
tiếng chân mọc ngoài nỗi nhớ
căn phòng căng đầy hơi mơ

này quãng không gian xa xôi
này thời gian um tùm cỏ lá
thôi anh không quăng em nữa
mùa này trời đất đang nhớ nhau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét