Trở về Sài Gòn từ Trại sáng tác trẻ ở Cần Giờ vào sậm chiều ngày 1.6, chưa kịp uống cà phê cùng bạn bè, tôi liền nhờ “cậu ba hội đồng” Trần Huy Minh Phương, đại biểu chính thức và cũng là một trong những thành viên ở lại Trại sáng tác, chở bằng xe gắn máy đến Thủ Đức gấp vì đã trể hẹn hơn 2 tiếng đồng hồ rồi.
Hôm ấy tôi có hẹn với nhà văn, nghệ sĩ trình diễn Lê Anh Hoài ở Hà Nội vào. Anh vào một công hai việc, trước là dự đám cưới một người cháu; sau, làm cuộc trình diễn mang tên “Lợn cạo”. Ấn tượng, đông vui là cảm giác của tôi khi có mặt ở xưởng vẽ của họa sĩ Ngô Lực hôm ấy. Nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh, cũng đã tường thuật và có những bức ảnh “trang trí” sinh động trên nguyenhuuhongminh.com.
Sáng hôm sau, Đồng Chuông Tử, Miên Ca, Tuệ Nguyên, Minh Phương, Tường Vi (những thành viên ở Trại sáng tác), gọi nhau í ới sau một đêm “khó ngủ vì cảm giác trống vắng bạn bè”. Không khí 3 ngày ở lại Trại sáng tác rất vui. Cả trại như một gia đình hạnh phúc. Phải vậy chăng mà khi xa nhau, cả bọn thường hay gọi điện hỏi han, hẹn hò cà phê, lúc vỉa hè 58, khi 81 Trần Quốc Thảo.
Buổi sáng đó, Tuệ Nguyên và Minh Phương đến muộn. Tường Vi, Miên Ca và Đồng Chuông Tử, đậu lại cà phê 81quen thuộc, ríu ran hồn nhiên cảm xúc. Lát sau, nữ sĩ Ngọc Anh, phóng viên Tuần báo Văn Nghệ TP.HCM bất chợt xuất hiện, như những lần gặp gỡ bình thường trước đó, anh em đã thân nhau rồi mà.
Khác chăng lần gặp “định mệnh” ấy, Ngọc Anh “hỏi xoáy hỏi xoay” nhiều bất thường về Hội nghị những người viết văn trẻ lần 3 và Trại sáng tác trẻ. Tôi nghĩ trong lòng, Ngọc Anh cũng là một đại biểu văn trẻ, quan tâm đến suy tư các đại biểu khác cũng là chuyện bình thường, huống hồ đã là anh em với nhau, lại làm thơ nữa, chắc sẽ nạp nhiều năng lượng cho thơ tươi rói chất liệu hơn.
Cuối buổi nói chuyện, tôi bỗng đâm nghi ngờ, và có “rào” Ngọc Anh một câu rằng: “đây chỉ là chuyện anh em nói vui ngoài quán nước, đừng có “tương” nhau lên mặt báo đấy. Khi nào em có sắp xếp, điện thoại mời trước, anh sẽ trả lời phỏng vấn nhé, không ngẫu hứng ngẫu nhiên như vầy ”. Nhưng mà anh nói thiệt, sau khi kết thúc Hội nghị viết văn trẻ lần 3 trong 2 ngày tổ chức ở Cần Giờ (trừ Trại sáng tác trẻ), đọc bài viết của ít anh em khác, tham dự lẫn không tham dự Hội nghị, liên quan chung cục lẫn “đánh đấm” cá nhân anh (ví dụ bài của đồng chí Bùi Công Thuấn ở hóc bò tó nào đó), anh nghĩ mình cần khoảng thời gian… 2 tuần mới có thể hồn nhiên làm thơ hay trở lại, tiếp sau là tràng cười sảng khoái, quên luôn thế sự.
Ngọc Anh phấn khởi nói, anh Tử ơi, câu này hay quá, nó nói lên nhiều điều, cho em xin câu này nhé. Anh không nấn ná, vội trả lời “ừ, cho em”. Không hỏi em để làm chi, vì cũng đã hiểu tâm tính nhau, còn gì.
Nhưng Ngọc Anh ơi, chiều hôm qua anh lên mạng đọc thấy bài phỏng vấn của em, hoành tráng thì hoành tráng thiệt, sao lại bỏ ý của anh vào một bức tranh xám xịt, méo mó đến vậy. Ngữ cảnh khác, câu của anh bỗng trở nên nặng nề, cười đểu. Nó lạ lẫm và không đúng phong cách “giang hồ” nghĩa hiệp của anh rồi.
Em đã “vẽ” xong một bức tranh với sắc màu nóng, nhầy nhụa, rồi treo ý anh lên làm “vật tế thần” ư?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét