Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

Bài thơ viết dọc đường về



Đồng Chuông Tử

Rồi anh cũng quay về đất tháp xa xôi
Để lại Cao Bằng lẻ loi dốc phố
Ánh sáng cô đơn soi mắt chiều hoen nhớ
Liêu xiêu bóng cò

Con đường trở về lòng sóng nhấp nhô
Núi xanh quá mà buồn thì vàng ngát
Cây sa mộc nghiêng bên đèo quặn thắt
Đèo Gió ơi xin lặng gió chia lìa

Vầng trăng đêm nào thao thức lá bùa mê
Câu lượn câu sli cài then hồng bếp lửa
Căn nhà sàn mang tâm hồn truyện cổ
Giờ mở lòng bồi đắp chuyện hôm nay

Cái nắng Cao Bằng nắng đến thơ ngây
Mưa cũng vậy mưa đượm nồng mặt đất
Anh vừa trên đèo cao bỗng nhiên xuống thấp
Đồi núi trập trùng, kìa đồi núi cũng có đôi

Mây ở trên đầu như thầm trách xa xôi
Đường đằng đẵng tuổi trời đầy ít ỏi
Đèo linh thánh tên Đèo Giàng có phải?
Ngọn tháp gầy đang đỏ rực nhớ thương.

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Kí sự ở Tây Bắc



Tây Bắc túc tắc đồi dốc quanh co 
Mùa hè u a bao la thẻ thọt

Gió cứ vẽ vời lốn xốn câu thơ du mục
Cơi tình thắc thỏm giai tầng không gian

Thung lũng mọc hoang
Thung lũng mọc hoang
Những tự sự mùa giải lao mơ mộng
Kẽo kẹt lá trời
Lua xua biếc bóng  

Có tiếng cười ai mắc lên cánh chim rừng quế
Xanh thẳm một vùng trăng núi linh lan

Ô kìa một cây thông lên thẳng
Giữa lời lũ lượt hoa ban.