Đồng Chuông Tử
Để lại Cao Bằng lẻ loi dốc
phố
Ánh sáng cô đơn soi mắt chiều
hoen nhớ
Liêu xiêu bóng cò
Con đường trở về lòng sóng
nhấp nhô
Núi xanh quá mà buồn thì vàng
ngát
Cây sa mộc nghiêng bên đèo
quặn thắt
Đèo Gió ơi xin lặng gió chia
lìa
Vầng trăng đêm nào thao thức
lá bùa mê
Câu lượn câu sli cài then hồng
bếp lửa
Căn nhà sàn mang tâm hồn
truyện cổ
Giờ mở lòng bồi đắp chuyện
hôm nay
Cái nắng Cao Bằng nắng đến
thơ ngây
Mưa cũng vậy mưa đượm nồng
mặt đất
Anh vừa trên đèo cao bỗng
nhiên xuống thấp
Đồi núi trập trùng, kìa đồi
núi cũng có đôi
Mây ở trên đầu như thầm trách
xa xôi
Đường đằng đẵng tuổi trời đầy
ít ỏi
Đèo linh thánh tên Đèo Giàng
có phải?
Ngọn tháp gầy đang đỏ rực nhớ
thương.